Con đường ngày xưa
Chiều nào đó đi ngang con đường đi học mười lăm năm trước.
Con đường, mà trưa vội vàng tới, chiều vội vàng đu theo đứa bạn “mì gõ đi” để kịp giờ học tối!Chớp mắt hơn thập kỉ trôi qua! Chớp mắt gánh mì gõ lách cách nép giữa ngã ba hẻm Lê Bình đã thay áo bằng căn nhà mặt tiền gần đó. Không biết là vợ chồng chú mua được hay thuê lại nhưng là sự lột xác đáng mừng quá đỗi rồi.
Tô mì gõ 5k ngày nào đã có giá mới. Cái dáng gầy nhom của chú cũng thay thế bằng vóc người đậm đà hơn. Hai đứa trẻ theo ba mẹ bán gánh mì năm nào cũng thành thiếu nam- thiếu nữ… cái tô canh trầy trụa năm nào cũng không còn nữa.
Nhất là, cái vị mì của một thời sinh viên ngày ăn 15k-20k/3 bữa:)) - không biết mì thay đổi hay bản thân mình đổi thay.
Vậy đó, không biết Sài Gòn sao lạ vậy- tình cảm dành cho Sài Gòn chẳng mãnh liệt như những điều dành cho HN hay Chiangmai. Đôi lúc, còn ghét, giận, buồn bã, vật vã ở thành phố này đến mức muốn bỏ đi luôn… vậy mà, thành phố cứ ở đó, giữ hộ mình rất nhiều êm đềm.
Hồi lâu lắc đó, nhỏ bạn ở phố dắt đi ăn bột chiên hai trứng thiệt giòn, chan nhiều tương ớt - trái cây đĩa có siro- và mì gõ phải thật nhiều sa tế… trong mắt mình, nó đúng nghĩa rick kid rồi! Sau bao năm, con đường về trường thay đổi thật nhiều trên cái cốt cách còn lại của năm tháng cũ.
Tụi mình, đứa giờ bận rộn ba con với một chồng- đứa lăn lộn với cơm áo gạo tiền lo con ăn học, gặp nhau trong những hồi ức thời con gái. Vậy mà vui hen. “Sơn hào hải vị nào bằng tô hũ tiếu gõ” khiến tụi mình cười thiệt tươi!
Đại dịch đi qua, bản thân quá ư may mắn khi còn đi lại con đường cũ, nghĩ lại câu chuyện cũ để hồi tưởng. Cũng để bản thân can đảm đối diện nhiều thứ, nhất là sự chia ly - đủ để hiểu “sự nhẹ nhõm của một cái thở dài”!
Viết bởi Xanh Flowers